Tác giả: Larry Lin
Dịch giả: Nhã Duy
28-5-2020
Tôi dọn đến sống ở Baltimore vào tháng 8/2013. Trước thời điểm đó, tôi khá thờ ơ với trải nghiệm của người Mỹ gốc Phi châu. Tôi đã đọc Túp Lều của Chú Tom khi còn học ở trường và tôi còn nhớ rằng nó đã tạo ra một ấn tượng mạnh với tôi. Tôi cũng là một con mọt sách về lịch sử nên tôi đã đọc một ít về buôn bán nô lệ, về thời Tái thiết (Người dịch: Reconstruction Age thuộc giai đoạn nội chiến Hoa Kỳ) và Jim Crow (Người dịch: Thuật ngữ chỉ các luật phân biệt chủng tộc, áp chế lên người da đen tại các tiểu bang miền Nam, dựa theo tên một nhân vật hư cấu Jim Crow).
Nhưng tôi không nghĩ tôi đã từng có một cuộc trò chuyện thật sự nào về chủng tộc với một người da đen trước đây.
Thứ nhất là tấm ảnh của Martin Luther King, Jr. Thứ nhì là tấm ảnh của Malcolm X. Và thứ ba là túi kẹo Skittles cùng một lon nước ngọt trên bàn. Mỗi lần tôi ghé đến, tôi luôn thấy ba điều đó. Có lẽ cũng ghé lần thứ ba hay thứ tư gì đó, tôi mới hỏi Mani rằng tại sao luôn có gói kẹo trên bàn. Anh ta lập tức trả lời với giọng đầy xác quyết rằng, “đó là thứ mà Trayvon Martin đang cầm khi bị bắn“.
Khi tôi nghe điều đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, “Trayvon Martin, cái tên nghe quen quen. Khi tôi về nhà, tôi cần tìm ngay cái tên đó”. Tất nhiên là tôi đã rất xấu hổ nếu nói mình không biết cái tên đó. Tôi không muốn Mani biết rằng tôi không biết. Nhưng ngay lúc đó và ở đó, tôi nhận ra rằng có một sự khác biệt lớn giữa trải nghiệm của tôi trong tư cách một người Mỹ gốc Á và Mani, một người Mỹ gốc Phi.
Đồng thời, tôi cũng theo dõi như cả thế giới đang theo dõi khi mạng sống của Eric Garner, Tamir Rice, Walter Scott, Freddie Gray, Philando Castile, Botham Jean, Atatiana Jefferson và Ahmaud Arbery bị tước đoạt.
Tuần này, một mạng sống khác đã bị lấy đi: George Floyd. Tôi đã xem video về vụ việc hôm thứ Ba, và một lần nữa tôi kinh hoàng khi chứng kiến cái chết khác của một người da đen. Nhưng với đoạn phim này, có một điều khác đã làm tôi xáo động.
Đó là trong khi viên cảnh sát da trắng đang dùng gối đè chặt cổ Floyd, thì một cảnh sát châu Á đã đứng im lặng và thậm chí nhiều lúc còn ngăn cản người phản đối can thiệp. Đối với tôi, đó là sự đại diện hoàn hảo cho sự đồng lõa của người Mỹ gốc Á trong phân biệt chủng tộc.
Có nhiều lý do lịch sử và văn hóa phức tạp cho hiện trạng này của người Mỹ gốc Á mà nói hoài không dứt. Chúng ta có thể nói về thực tế rằng nhiều người châu Á coi trọng sự hòa hoãn và thua thiệt, thậm chí phải trả giá bằng sự chính trực và công bằng. Chúng ta có thể nói về một thực tế là nhiều người di dân châu Á đã đến từ các quốc gia có lãnh đạo độc tài, nơi mà những vận động chính trị có thể dẫn đến chuyện tù đày hoặc cái chết.
Nhưng có một sự thật là, thường thường thì người Mỹ gốc Á đã chọn đứng về phía sự phân biệt chủng tộc của người da trắng đối với nạn nhân da đen. Phần lớn cuộc đàm luận quốc gia về chủng tộc là tập trung vào mối quan hệ giữa người da trắng và người da đen. Kết quả là người châu Á thường được thấy là nằm giữa sự xáo trộn đó. Tuy nhiên, phần lớn người châu Á đều không muốn ở giữa.
Mặc dù chúng ta cũng đã bị trải qua một lịch sử lâu dài bị kỳ thị chủng tộc dưới tay của những người hàng xóm da trắng, nhưng nhiều người trong chúng ta vẫn xem chuyện đồng hóa vào văn hóa da trắng là con đường để thực hiện giấc mơ Mỹ. Và vì vậy chúng ta làm việc, học hành chăm chỉ, chúng ta không dám đụng chạm ai. Chúng ta tiếp tục sống theo tình trạng của khuôn mẫu thiểu số, mà phần lớn có được là nhờ sự trả giá của người Mỹ gốc Phi.
Đáng tiếc là, cách nghĩ này đã khiến người Mỹ gốc Á rơi vào tình trạng bất hòa về chính trị xã hội với người Mỹ gốc Phi. Sự phân chia này là rõ ràng nhất trong các cuộc tranh luận về chính sách ưu đãi người thiểu số (affirmation action), điều đã trở thành vấn đề chính trị xác quyết với nhiều người Mỹ gốc Á. Tại nhiều trường đại học, sinh viên gốc Á chiếm quá đông trong khi người Mỹ gốc Phi lại ít, vì vậy chính sách này lại chống lại người Mỹ gốc Á nhưng có lợi với người Mỹ gốc Phi.
Sự chia rẽ chính trị này được thấy rõ qua các sự kiện như vụ bạo động ở Los Angeles, mà phần lớn những kẻ bạo loạn là người Mỹ gốc Phi đã gây ra thiệt hại đáng kể cho các cửa tiệm của người Mỹ gốc Á, và vụ bắn chết Akai Gurley do một cảnh sát người Mỹ gốc Á đã vô tình nổ súng và giết chết một người Mỹ gốc Phi.
Tuy nhiên, cách nghĩ vậy là một bức tranh rất không đầy đủ. Điều mà nhiều người Mỹ gốc Á không nhận ra là sự thành công của chúng ta chủ yếu được xây dựng trên lưng của chính người Mỹ gốc Phi. Xét cho cùng, nếu chế độ nô lệ của người Mỹ gốc Phi không tồn tại, Hoa Kỳ có thể không phải là một quốc gia được mong muốn để di dân đến. Chính nhờ sự nô lệ của người Mỹ gốc Phi mà người Mỹ đã xây dựng được sự thịnh vượng ngay từ đầu. Thêm vào đó, nếu không phải nhiều thế hệ người Mỹ gốc Phi đã tranh đấu cho quyền lợi của họ trước khi hầu hết chúng ta đến đây, thì có thể người Mỹ gốc Á cũng sẽ không dễ dàng được chấp nhận tại xứ này. Cách nào thì người Mỹ gốc Phi cũng đã lót đường cho các sắc dân thiểu số khác đến Mỹ.
Sự thật là người Mỹ gốc Á của chúng ta đã vô tình gặt hái thành công từ những đau khổ của những người Mỹ gốc Phi. Điều tối thiểu mà chúng ta có thể làm là sát cánh cùng họ khi họ vẫn còn tiếp tục chịu đựng.
Có lẽ một số người trong chúng ta, giống như con người của tôi trước kia, sẵn sàng thú nhận rằng chúng ta không hiểu biết hoặc không được học về trải nghiệm của người Mỹ gốc Phi, nhưng điều đó không biến chúng ta thành đồng lõa với nạn phân biệt chủng tộc. Chúng ta có thể nói, chúng ta chẳng thật sự sát hại ai. Tuy nhiên, đôi khi chính sự thụ động của những người ngoài cuộc đã kéo dài nạn phân biệt chủng tộc xã hội.
Martin Luther King, Jr. đã từng viết trong Tâm thư từ Ngục tù Birmingham: “Tôi phải thú nhận rằng, tôi đã thất vọng nặng nề với những người da trắng ôn hòa trong vài năm qua. Tôi hầu như đạt đến kết luận đáng tiếc rằng, sự ngăn chận to lớn trong cuộc tranh đấu tự do của người da đen không phải là nghị viên công dân da trắng hay một kẻ Ku Klux Klan, mà là người da trắng ôn hòa, người hết lòng với ‘trật tự’ hơn là công lý, người thích một nền hòa bình tiêu cực không có bóng dáng sự căng thẳng để đạt đến một nền hòa bình tích cực hiện diện trong công lý, người liên tục nói ‘tôi đồng ý với bạn trong mục tiêu nhưng tôi không thể đồng ý với những phương pháp hành động trực tiếp của bạn’, người tin rằng anh ta có thể đặt thời gian biểu cho sự tự do của người khác một cách gia trưởng; người sống trong một khái niệm thời gian huyền hoặc và không ngừng khuyên người da đen chờ đợi đến dịp thuận tiện hơn. Sự hiểu biết nông cạn từ những người có thiện chí sẽ khó chịu hơn là sự hiểu lầm tuyệt đối ở những kẻ có tâm địa xấu. Chấp nhận sự thờ ơ gây bối rối hơn nhiều so với sự chối bỏ thẳng thừng“.
Ở đây, Mục sư King mô tả về người đàn ông da trắng ôn hòa trong thời của mình, những người hiểu biết nông cạn, rất tận tâm với trật tự hơn là công lý và thích sự hòa bình tiêu cực hơn so với sự hiện diện của công lý. Một mô tả thật thích hợp với rất nhiều người Mỹ gốc Á ngày nay.
Một tình cảm tương tự được thể hiện trong Phúc âm Gia-cơ 2: 1-7 rằng, “Hỡi anh chị em yêu dấu là tín hữu của Chúa Cứu Thế Giê-xu vinh hiển, đừng thiên vị người nào. Giả sử có một người mặc áo quần sang trọng, đeo nhẫn vàng bước vào lúc đang thờ phụng, đồng thời cũng có một người nghèo mặc áo quần rách rưới, dơ bẩn cũng bước vào. Anh chị em niềm nở nói với người mặc áo quần sang trọng, ‘Mời ông ngồi chỗ tốt nầy’. Rồi bảo người nghèo: ‘Đứng đàng kia’, hoặc ‘Ngồi dưới đất nơi chân ta’. Vậy nghĩa là sao? Anh chị em đã thiên vị, do ác tưởng trong lòng, trọng người nầy khinh người kia. Anh chị em yêu dấu, hãy nghe đây! Thượng Đế đã chọn những người nghèo trên thế gian để họ giàu có trong đức tin và nhận được Nước Trời mà Ngài đã hứa cho những ai yêu mến Ngài. Nhưng anh chị em xem thường người nghèo. Chính kẻ giàu là những người muốn cai quản cuộc đời anh chị em, lôi anh chị em ra tòa. Họ cũng là những người báng bổ đến danh Chúa Giê-xu là Đấng chủ tể của anh chị em“.
Chúng ta có thể nói: “Chúng tôi đâu tham gia làm hại người nghèo nào“, nhưng há không phải sự thiên vị của chúng ta với người giàu đã duy trì sự bất bình đẳng giữa người giàu kẻ nghèo? Tôi tin rằng nguyên tắc tương tự có thể được áp dụng cho vấn đề chủng tộc. Nhiều người Mỹ gốc Á đã thể hiện phần nào đó bằng cách tôn vinh những người da trắng trong khi coi khinh những người da đen. Không phải sự thiên vị của chúng ta dành cho những người da trắng đã duy trì sự bất bình đẳng giữa người da trắng và người da đen hay sao?
Thú thật rằng, tôi, giống viên cảnh sát gốc Á tại hiện trường cái chết của George Floyd, là một phần của vấn đề. Trong phần lớn cuộc đời mình, tôi đã đồng lõa với nạn phân biệt chủng tộc đối với người Mỹ gốc Phi và tôi hoàn toàn không biết gì về sự phân biệt chủng tộc đó. Tôi hướng về trật tự hơn là công lý. Tôi tìm cách tôn vinh quyền lực, không nhận ra rằng làm như vậy là coi khinh của những người yếu thế.
Nhưng đó không phải cách trong kinh thánh. Thánh Gia-cơ viết, “không phải đó là những kẻ giàu có áp bức và lôi anh chị em ra tòa sao?” mà tôi cũng xin thêm rằng, “không phải những kẻ kỳ thị với người Mỹ gốc Phi cũng kỳ thị cả với người Mỹ gốc Á sao?“.
Tôi không muốn u mê nữa. Tôi không muốn im lặng nữa. Tôi không muốn đồng lõa nữa. Các bạn người Mỹ gốc Á, hãy dừng chuyện bảo vệ nạn kỳ thị trong văn hóa của chúng ta. Hãy cùng đứng lên đoàn kết với những người bạn Mỹ gốc Phi.
____
Tác giả là Mục sư Larry Lin. Ông sinh ra và lớn lên tại San Jose, California hiện phụng vụ tại nhà thờ Village Church Hampden tại Baltimore, Maryland. Ông tốt nghiệp đại học Cornell và Southern Baptist Theological Seminary. Ông là chồng của Van-Kim và cha của hai con, một gái một trai. Ông yêu thích viết nhạc, bóng rổ, đàm luận về văn hóa, chính trị và cộng tác với tạp chí Reformed Margins.
Nguồn: Tiếng Dân
Không phải ai cũng vậy, xem bài bên dưới.
3,000 người biểu tình ôn hòa tại Garden Grove đòi công lý cho ông Floyd
GARDEN GROVE, California (NV) – Khoảng 3,000 người biểu tình ôn hòa để phản đối cái chết của ông George Floyd, vào lúc 3 giờ chiều Thứ Tư, 3 Tháng Sáu.
Ông Floyd, cư dân Minneapolis, Minnesota, bị ba cảnh sát viên đè lên người hôm 25 Tháng Năm, và qua đời sau đó.
Trong lúc bị còng tay, ông Floyd còn bị cảnh sát viên Derek Chauvin đè đầu gối lên cổ khoảng 9 phút.
Vụ này làm dấy lên một làn sóng biểu tình và bạo động khắp nước Mỹ trong tám ngày qua.
Cuộc biểu tình ở Garden Grove được dự định bắt đầu lúc 4 giờ chiều tại tòa thị chính Garden Grove, nhưng được bắt đầu sớm hơn một tiếng vì thành phố ban hành lệnh giới nghiêm lúc 6 giờ chiều.
Địa điểm tập trung mới là công viên Village Green ở góc đường Euclid và đường Main. Ngay từ lúc 3 giờ có rất đông người tập trung, sẵn sàng với biểu ngữ trên tay.
Đại đa số người biểu tình là thanh thiếu niên.
Cô Nicole Nguyễn, một thành viên ban tổ chức, nói: “Ban đầu, nhóm tổ chức của chúng tôi chỉ chừng 15 người, toàn sinh viên và học sinh. Nhưng rồi các thiện nguyện viên liên lạc và muốn giúp đỡ cho nên hiện giờ, tôi không thể nào biết có bao nhiêu người trong nhóm tổ chức.”
Về lý do chọn Garden Grove làm địa điểm biểu tình, cô Nicole trả lời: “Chúng tôi là nhóm tuổi trẻ gốc Việt nên muốn cộng đồng người Việt mình ở đây quan tâm hơn đến những chuyện như thế này.”
Cô nói thêm: “Tôi không thể hiểu vì sao người lớn lại thờ ơ đến tình hình thời sự và dân quyền như vậy.”
Cuộc xuống đường hôm nay được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, tổ chức trong không khí hòa hoãn và hoàn toàn không bạo động, theo cô Nicole.
“Chúng tôi có hơn 15 ‘peaceful guider’ (người gìn giữ sự ôn hòa), là những người có nhiệm vụ canh giữ trật tự, không cho ai gây trở ngại giao thông, và không để ai bị thương cả. Ai cần, họ có phương tiện băng bó ngay. Ngoài ra, chúng tôi có người phát thực phẩm và nước nữa,” cô Nicole cho biết.
Ban tổ chức cũng làm việc chặt chẽ với cảnh sát Garden Grove để ngăn chận kẻ gian trà trộn làm chuyện xấu hoặc dẫn đến chuyện hôi của.
Trong số người tham dự, có khá nhiều thanh niên gốc Việt, cả nam lẫn nữ.
Anh Kevin Vinh Trương, sinh viên đại học Golden West College, nói: “Người gốc Việt chúng ta được nhờ vào rất nhiều công lao tranh đấu của người gốc Châu Phi cho quyền bình đẳng trên đất nước này. Họ đã mở đường cho chúng ta từ hồi thập niên 1960 và tôi đến đây để nói lên sự biết ơn của mình cũng như nói lên sự bất mãn của mình trước những hành vi ‘côn đồ’ của bốn cảnh sát liên quan đến cái chết oan ức của ông Floyd.”
Cô Sabrina Trần, sinh viên đại học Orange Coast College, chia sẻ: “Tôi muốn tham dự cuộc biểu tình này vì cái chết của ông Floyd là một sự vi phạm dân quyền quá trắng trợn.”
Được hỏi có sợ bị bắt không, cô cứng rắn trả lời: “Tôi nghĩ trong bất cứ cuộc đấu tranh nào cũng phải có hy sinh. Nếu bị bắt, tôi tin tôi có khả năng đối phó với cảnh sát.”
Cô Thúy Liễu Nguyễn, bạn cô Sabrina, góp lời: “Khi họ (cảnh sát tại Minneapolis) chà đạp dân quyền của ông Floyd, họ chà đạp dân quyền của mọi người. Tôi muốn đấu tranh cho dân quyền của mọi sắc tộc nên muốn xuống đường hôm nay.”
Anh Austine Matinez, một người bạn khác của cô Sabrina, hăng hái nói: “Xuống đường cũng như đi bầu thôi. Tôi nghĩ sự có mặt của tôi hôm nay cũng đủ nói lên chuyện tàn ác của cảnh sát là sai phạm và phải chấm dứt ngay. Tôi vừa nghe bạn tôi nhắn tin là ba người cảnh sát trong nhóm của ông Chauvin vừa bị bắt tức thì.”
Anh chia sẻ thêm: “Vậy thì những cuộc xuống đường từ ngày 26 Tháng Năm đến giờ trên toàn quốc đã là lá phiếu yêu cầu cảnh sát phải tôn trọng dân quyền, phải dẹp bỏ sự tàn ác.”
Anh Hiếu Nguyễn, thành viên nhóm Viet Rainbow of Orange County, nói: “Tôi xuống đường hôm nay đấu tranh cho người gốc Châu Phi, vì nếu không, mai mốt đến lượt chúng ta bị ngược đãi thì sao? Vì vậy, đấu tranh hôm nay chính là đấu tranh cho chúng ta, vì tất cả chúng ta là thiểu số.”
Đoàn biểu tình bắt đầu đi trên đường Main, quẹo phải trên đường Garden Grove, đi về hướng Tây, rẽ phải vào đường Brookhurst, tiến về hướng Bắc, quẹo phải tại đường Chapman, tiến về hướng Đông, rồi quẹo phải đường Euclid, trở về khu Village Green.
Đoàn người đi chiếm toàn bộ lòng đường bên phải, được cảnh sát hướng dẫn và bảo vệ, rất ôn hòa và trật tự.
Vừa đi, họ vừa hô to những khẩu hiệu như “No Justice, No Peace,” “Black Lives Matter,” “Hands Up, Don’t Shoot,” “George Floyd,” “Democracy…”
Nhiều “peaceful guider,” suốt cuộc tuần hành, đi len vào đoàn người để phân phát nước uống, bánh “cookie” và chuối cho họ.
Đáng chú ý là khi đến đường Chapman, đoàn tuần hành bị cảnh sát Garden Grove chặn lại.
Lúc đó, một số người biểu tình quỳ xuống, đưa hai tay lên trời như để chứng tỏ rằng họ không muốn có va chạm với cảnh sát.
“Y như chúng tôi dự định. Về đến Village Green là 5 giờ 30, đúng giờ để chúng tôi kịp giải tán, tôn trọng luật giới nghiêm,” cô Nicole nói một cách hài lòng.
Trước khi về, nhiều người nằm sấp xuống bãi cỏ, đưa tay ra sau lưng, giống như thể là tư thế của ông George Floyd bị còng, và nghe một số diễn giả thuyết trình ngắn gọn, đồng thời hô vang một số khẩu hiệu nữa.
Có thể nói, đây là cuộc biểu tình lớn nhất tại Garden Grove trong hàng chục năm qua, và rất ôn hòa.
Không ai bị bắt, không cửa tiệm nào bị đập phá, không ai bị thương tích gì, và người biểu tình rất tôn trọng hướng dẫn của cảnh sát.
Tại các nơi khác ở Orange County trong ngày Thứ Tư cũng có một số cuộc biểu tình.
Tại Irvine, hơn 500 người biểu tình bên ngoài tòa thị chính sang đến ngày thứ tư.
Tại Newport Beach, hàng trăm người tham gia ba cuộc biểu tình tại Baboa Peninsula, trên đường MacArthur, và trên xa lộ Pacific Coast Highway. [đ.d.]
—-
Liên lạc tác giả: ngo.giao@nguoi-viet.com