Bên cạnh những khích lệ, ngợi khen của đa số bậc cha anh đi trước còn quan tâm đến tiền đồ tổ quốc, người ta đang nghe đây đó vang lên những lời chỉ trích, thậm chí thóa mạ những người trẻ đang can đảm đứng lên, ghé vai nhận lầy phần trách nhiệm, tiếp bước cha anh trên con đường giành lại quyền sống cho dân tộc Việt Nam hôm nay và giành quyền còn được tồn tại cho nhưng thế hệ Việt Nam tiếp nối. Họ đứng lên đáp lời sông núi vì họ “không thể ngồi yên để đời sau cháu con tôi làm người. Cội nguồi ở đâu khi đất nước này đã không còn Việt Nam?” (lời của Nhạc Sĩ Việt Khang). Xin ngả mũ chào những người trẻ Việt Nam đang dấn thân.
Những điều chia sẻ này tôi chỉ muốn gởi đến những người lỡ “đánh” bọn trẻ nhưng còn biết nghĩ lại khi nghe trình bày lý lẽ thiệt hơn. Tôi không hề có tham vọng chia sẻ suy tư với những đối tượng xưa nay “chỉ có ta là chân lý”. Tôi không hề có tham vọng muốn trao đối với những nhân vật chuyên viết những bài nghị luận mà khi đọc qua thì thấy rằng tất cả những người đang bằng cách này cách khác tham gia việc đấu tranh đều là Cộng Sản hay tay sai Cộng Sản tất tần tật. Những bài viết của họ khi đọc hết , người đọc tìm ra “chân lý “ này: Trong giới đấu tranh, chỉ có một vài người không phải là Cộng Sản, đó là chính đương sự và những người đồng hội đồng thuyền (hội gì, thuyền gì thì chỉ có trời và người trong cuộc biết).
Thật sự là không có gì vui vẻ khi vướng vào những vòng tranh luận như thế này? Nhưng hiện đang xuất hiện những bài viết, những lời nhục mạ, những đòn thù đánh vào lưng những người trẻ đáng quý ấy. Lại được giáng xuống bởi những người, những bậc “đàn anh” dành cho những đứa em đứa cháu đang dấn thân khiến tôi không thể lặng yên, phải viết lên vài dòng để nhắn với những người trẻ ấy rằng còn có rất nhiều người cảm thông, chia sẻ và thấu hiểu họ. Rằng họ không hề cô đơn, đừng vì những lời ong tiếng ve nào đó mà nản lòng, từ bỏ con đường dấn thân cao quý mình đã chọn.
Lối suy nghĩ khác biệt, sự xung đột về nhận thức, quan niệm giữa thế hệ đi trước và thế hệ sau là những đề tài muôn thuở. Cách giải quyết tốt nhất của những sự xung đột ấy là thái độ tôn trọng nhau, là sự đối thoại thẳng thắn, ôn hòa và bình đẳng để tìm ra những điểm chung nhằm có thể cảm thông nhau, giảm thiểu những bất đồng (giảm thiểu chứ khó mà triệt tiêu). Thái độ cần phải tránh, theo thiển ý của người viết, là thái độ kẻ cả, “cả vú lấp miệng nhau“. Cần dẹp ngay cái quan niệm “trứng làm sao khôn hơn rận”, cần dẹp cái não trạng luôn cho rằng rằng “đây luôn luôn đúng, đấy luôn luôn sai!“. Những lối suy nghĩ cố chấp không bao giờ là giải pháp tốt đẹp cho những xung đột về tư duy cả. Vả lại, những điều người trẻ (trứng) suy nghĩ không phải luôn luôn sai, và những điều “rận” nghĩ chưa chắc là hay hơn “trứng” nghĩ. Thế hệ thứ nhất đã giữ gìn cái tư duy, cái phương thức đấu tranh cũ hơn 40 năm từ ngày mất nước mà kết quả phải nói một cách thẳng thắn là vô cùng khiêm tốn. Hãy nhìn lại các tổ chức chính trị của người Việt hải ngoại ngày càng teo tóp, số người tham gia đấu tranh, tham dự biểu tình có khuynh hướng thưa thớt dần. Người tham gia đa số là những người cao niên. Bọn trẻ tỏ ra thờ ơ, không quan tâm, thậm chí bài bác. Hơn 40 năm, chủ nghĩa Cộng Sản đã bị tiêu diệt từ đông sang tây, ngay trong hang ổ của chúng. Thế mà than ôi! bóng ma Cộng Sản vẫn còn lù lù trên quê hương ta. Điều đó cho ta thấy hình như có cái gì bất ổn trong phương cách ta theo đuổi lâu nay. Vậy thì tại sao cản trở những người trẻ có cái suy tư khác, thậm chí có phương thức đấu tranh khác với cách mình theo đuổi bấy lâu (mà kết quả đã không mấy khả quan)? Xin đừng bắt chước những người Cộng Sản về cái chủ trương “độc quyền chân lý“. Không có gì cản trở việc người trẻ có thể qua mặt cha anh trong sự sáng tạo phương cách đấu tranh. Nhất là trong môi trường mới: thế giới truyền thông tân tiến, kỹ thuật tối tân. Môi trường mà kiến thức của thế hệ trẻ vượt hẳn các bậc cha anh. Chúng có thừa khả năng để chỉ bảo cho những bậc cha anh đi trước về những lĩnh vực này. Xin đừng xem thường họ. Xin đừng gọi họ là “bọn nhãi, biết gì”. Ba mươi, bốn mươi tuổi mà không được xem là người lớn thì quả là bất công và bất bình thường. Xin hỏi bao giờ họ mới “được phép” làm người lớn? Tôi tin những người trẻ ấy có đủ thông minh, sáng suốt để phân biệt những cá nhân, tổ chức mượn gió bẻ măng, dấy máu ăn phần hay lợi dụng nhiệt huyết của họ để thực hiện những ý đồ đen tối. Họ có đầy đủ thông tin, đủ sáng suốt để nhìn, để đánh giá ai là kẻ lừa đảo.
Quý vị chống Cộng Sản vì chúng nó là Cộng Sản? Đồng ý! hoàn toàn tôn trọng những điều quý vị tâm niệm và theo đuổi. Quý vị chống Cộng Sản vì bị chúng nó đầy ải quý vị ? Không có gì là sai cả. Nhưng thế hệ trẻ họ có cái nhìn riêng của họ. Bản thân họ không bị gạt gẫm đi “học tập” từ 15 đến 30 ngày rồi đi mút chỉ không về, có người vùi thây nơi rừng thiêng nước độc. Bởi vậy, nếu cái nhìn của những thế hệ sinh ra sau 1975 về Cộng Sản có khác với cái nhìn của những nạn nhân trực tiếp của Cộng Sản là điều không có gì khó hiểu cả. Tuổi trẻ hôm nay chống Cộng Sản không phải đơn thuần vì hai chữ Cộng Sản mà chúng đang mang. Họ chống chúng vì chúng ác, chúng xem mạng người dân như rơm rác, chúng cướp đất của người dân, đầy đọa con người, chúng đầu độc cả một dân tộc theo cả nghĩa tinh thần (văn hóa, đạo đức băng hoại) và vật chất (ăn gì cũng thấy chất gây bệnh, thậm chí không khí để thở, nước uống cũng bị đầu độc). Nếu những người trẻ Việt Nam bảo rằng chống vì nó ác thì có gì là sai? Nếu nó mang tên Cộng Sản mà nó đem lại công bằng, no ấm, thịnh vượng thì tại sao lại chống ? Và nếu nó mang một cái tên khác nhưng thực hiện những điều tàn ác như lũ cầm quyền Việt Cộng hôm nay thì không được chống hay sao? Bởi vậy khi nói “chúng tôi chống cái ác” những người trẻ đã vượt qua được sự hạn chế của danh xưng, của ngôn từ. Việt Cộng nó ác, điều này rõ ràng. Những bạn trẻ dấn thân đã thấy, đã xác quyết và những ai có sự quan tâm, được tiếp cận thông tin đầy đủ đều thấy, không có gì để bàn cãi. Khi nói “chúng tôi chống cái ác”, họ xác định chống Cộng Sản và hơn thế nữa, họ không chỉ Cộng Sản mà còn chống lại cả những thế lực dù mang nhãn mác nào mà có cách hành xử tàn ác. Xin quý vị cho biết họ nghĩ thế có gì là sai?
Có điều một này quý vị không thể phủ nhận được, rằng tuyệt đại đa số những người trong nước cách này cách khác đang đấu tranh với chế độ đương quyền không phải vì các nhãn Cộng Sản mà chúng đang mang. Họ chống lại những kẻ cầm quyền bạo ngược vì chúng bán nước buôn dân, cướp bóc, bịt miệng, bỏ tù người dân vô tội, chúng rước giặc vào nhà, đầu độc cả một dân tộc. Họ chống chúng vì chúng đang hủy hoại cả một dân tộc có truyền thống kiên cường chống ngoại xâm. Chắc chắn họ sẽ không chống chính quyền Cộng Sản nếu chính quyền ấy mang lại một đất nước yên bình, một cuộc sống sung túc, công lý được tôn trọng, con người được pháp luật bảo vệ. Rõ ràng đối tương của cuộc đấu tranh là “cái ác” mà chính quyền đang thực hiện (trường hợp này là chính quyền Việt Cộng). Nói cách khác, nếu nó không mang tên Việt Cộng mà mang tên Việt gì gì đi nữa nhưng thực hiện những điều tàn ác, phản quốc hại dân thì họ vẫn chống. Nếu bảo cô Trần Kiều Ngọc và các bạn chống cái ác tức là tiếp tay với bọn côn an để trị bọn tôi phạm hình sự thì đó là chụp mũ một cách đầy ác ý. Vì ai cũng thấy rằng hơn ai hết, chính lũ công an là lũ người tàn ác nhất. Chúng đã, đang sử dụng đám côn đồ hình sự để đàn áp người tranh đấu bằng những phương thức vô cùng tàn bạo, bất lương và vô nhân tình. Xin hỏi những người đang tấn công nhóm bạn trẻ dấn thân rằng liệu qúy vị có chống tất cả những người đấu tranh trong nước để rồi chỉ còn những nhóm nhỏ ở hải ngoại độc quyền tranh đấu quang phục quê hương ? Ai cũng nhìn thấy rằng cuộc đấu tranh hôm nay là của người quốc nội. Người hải ngoại chỉ đóng vai trò yểm trợ khiêm tốn mà thôi.
Có những người “đánh” Trần Kiều Ngọc vì cô kể rằng mình đọc hết sách của Tự Lực Văn Đoàn. Kẻ đánh đòn này nếu thuộc lớp cha chú của thế hệ Trần Kiều Ngọc thì quả là bất xứng. Tôi đã nghe đoạn ghi hình ảnh âm thanh cô Trần Kiều Ngọc kể về việc cô tìm đọc sách tiếng Việt nơi thư viện của một thành phố nhỏ bên Úc. Cô kể thư viện chẳng có nhiều sách Việt ngữ, đã rất ít mà lại không phải sách dành cho lứa tuổi thiếu nhi của cô, bởi vậy cô đành phải “nhá” những quyển sách của lứa tuổi lớn hơn, sách của các tác giả trong Tự Lực Văn Đoàn, và cô đã đọc hết sách Tự Lực Văn Đoàn. Hãy nghe lại mạch văn. Người dốt tiếng việt đến mấy thì cũng hiểu là cô ấy đọc hết sách Tự Lực Văn Đoàn trong cái thư viện nhỏ ấy, chắc cỡ vài chục quyển là cùng, chứ không phải toàn thể sách của Tự Lực Văn Đoàn. Xin hỏi ngay cả các bậc thức giả uyên bác có được mấy người đã đọc hết TẤT CẢ các tác phẩm của toàn thể các nhà văn trong Tự Lực Văn Đoàn? Tại sao bậc cha chú lại đánh con em mình những đòn bẩn như thế?
Xin được đặt vấn đề với những ai chỉ trích, thóa mạ những người trẻ dấn thân. Chắc chắn quý vị cũng có những đứa con đứa cháu ở vào lứa tuổi của các bạn trẻ mà quý vị đang tấn công bằng đòn thù không thương tiếc. Xin quý vị cho biết quý vị đã dạy dỗ con cháu của mình ra sao để chuẩn bị cho chúng nối tiếp cuộc đấu tranh cho dân Việt? Xin quý xem lại con cháu của chính mình, những đứa lớn lên ở hải ngoại như Trần Kiều Ngọc, xem trình độ tiếng việt của chúng thế nào? Có nhiều khi phải nói chuyện với chúng nó bằng ngôn ngữ xứ người thì chúng mới hiểu rõ vấn đề , đúng thế không? Và… quan trọng là những đứa con, đứa cháu của quý vị đã dấn thân như thế nào? Hậu dụê của quý vị đã đóng góp điều gì cao quý hơn những điều mà các “nạn nhân” của quý vị đang làm? Nếu con cháu quý vị làm được gì hơn thì kẻ hèn này xin ngả mũ cảm phục quý vị về những công sức quý vị đã bỏ ra để giáo dục những người trẻ biết ghé vai gánh lấy công việc nước non, còn nếu con cháu của qúy vị chỉ biết kiếm tiền, hưởng thụ, sống vô cảm hay chẳng chút quan tâm nỗi thống khổ của quê hương dân tộc, chẳng làm được gì hơn những người trẻ này thì xin quý vị bớt đi thái độ hằn học đối với những đứa em đứa cháu đang làm công việc rửa mặt cho những người cùng thế hệ chúng nó, đó có thể là chính con cháu của tôi, của quý vị.
Tôi dám nói rằng nếu những kẻ đang ném đá bọn trẻ có những đứa con, đứa cháu có được cái tấm lòng, cái thái độ sống như những người bạn trẻ đang dấn thân kia chắc chắn họ sẽ cho chúng những lời khuyên quý giá để tránh những vết xe đổ, sẽ hiểu, sẽ cảm thông và sẽ hết sức hỗ trợ cho những người trẻ đáng trân quý ấy chứ không đứng ngoài để bới lông tìm vết, chỉ trích, đánh chúng bằng những đòn tệ hại như thế này.
Đối với những người trẻ đang dấn thân, tôi muốn nói với họ rằng các bạn đang là những vốn quý của cộng đồng. Trong khi những người cùng trang lứa đang vùi đầu vào công việc kiếm tiền, vào những cuộc vui chơi thì các bạn đã chọn con đường đầy gian nan. Khi đi vào con đường này, chắc các bạn đã dự đoán và chấp nhận những lời chỉ trích, thậm chí lăng mạ của nhiều người không vui với công việc mình làm, không tán đồng với mục tiêu mình tranh đấu. Đối với những lời khuyên bảo, đóng góp chân thành của các bậc phụ huynh xin các bạn đón nhận với tấm lòng cởi mở, hướng thiện để có thể làm tốt hơn, tiến xa hơn. Ngược lại, đối với những lời lẽ thiếu sự tôn trọng, bới lông tìm vết đầy ác ý, những sự lăng mạ bằng lời lẽ thiếu nhã nhặn thì các bạn đừng vì đó mà nản lòng, buông xuôi công việc mình đang theo đuổi, vì những kẻ phỉ báng các bạn chỉ mong có thế. Làm thế tức là rơi vào cái bẫy đã được giăng ra, sẽ có kẻ mỉm cười đắc chí. Hãy hỏi những người lên án các bạn vì các bạn không làm như họ muốn, không nghĩ như họ rằng: chính bản thân các anh chị, các bác có thể, có quyền áp đặt như vậy đối với chính con cháu ruột thịt của mình hay không?
Chúc các bạn vững lòng tin để tiến bước. Xin những đấng bậc thiêng liêng chúc phúc con đường các bạn đang bước. Gởi đến các bạn lời chào thương mến và sự nể phục chân thành.
Brussels, cuối tháng 10 năm 2017
Kim Nguyên
Nguồn: Dân Luận