NHỚ MẸ
DTDB
Mẹ yêu ơi, nhà mình nay vắng vẻ
Dáng trầm ngâm ba ít nói, biếng cười
Giàn khổ qua, giàn thiên lý kém tươi
Đàn gà vịt không ồn như thuở trước
Mặt trời lên, mái tranh còn sương ướt
Trưa không còn vẳng tiếng hát ru em
Bóng chiều buông, gió lạnh thổi qua rèm
Hình ảnh mẹ làm sao con quên được?
Ngày cuối tuần, chẳng ai chờ ai rước
Nồi chè khoai, ổi mận chín không còn
Ôi, không ai thèm săn sóc đến con
Lau nước mắt, sớt chia niềm hoan hỉ
Đêm chong đèn, ai khâu từng mối chỉ
Áo mới may cho con mặc ngày Xuân?
Lửa riu riu ai sên chảo mứt gừng?
Ai luộc bánh trong bếp hồng lửa đỏ?
Trước nhà mình hoa Tết đua nhau nở
Thuở ngày xưa, mẹ cài áo hoa mai
Hay ép vào trang sách đóa hoa lài
Làm quà tặng Xuân, thuở còn đi học
Làm vợ ba, mẹ gánh gồng cực nhọc
Bởi ba là lính trận ở miền xa
Chăm sóc con, phụng dưỡng cha mẹ già
Lòng mẹ đẹp, ấm hồng như nắng sớm
Ba trở về, các con vừa khôn lớn
Chốn suối vàng, sao mẹ vội ra đi?
Gia đình mình, ôi còn có vui chi
Sân thềm lạnh, bếp buồng đều quạnh vắng!
Lễ Vu Lan áo con cài bông trắng
Áo bạn bè cài rực rỡ hoa hồng
Màu trắng đây, màu tang tóc cõi lòng
Kể từ mẹ vào thiên thu vạn cổ!
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Đ T: (530) 822 5622
Email: dtdbuon@hotmail.com
***
MÙI CỦA MẸ
Nguyễn Văn Anh
Thời son trẻ
Mẹ thơm mùi con gái
Mùi tằm dâu rơm rạ quê nhà
Mùi bồ kết hương cau thơm lắm
Mùi thanh xuân đồng nội Mẹ trao cho cha
Ngày vỡ ối con ra
Mẹ còn thơm mùi chăn gối
Mùi tro than hột muối củ gừng
Con bú mớm
Mẹ thơm mùi vú mọng
Con đi lẫm chẫm
Mẹ thơm mùi cơm nhão cháo hoa
Con đến trường làng
Mẹ thơm mùi lúa rơm gạo mới
Con lên trường huyện
Mẹ thơm mùi cơm bới mo cau
Khi con ốm đau
Mẹ thơm mùi của Phật
À ơi…
Ôm con mùi Mẹ tỏa ra
Bệnh hoạn tiêu tán, tà ma phải lùi
Ngày nắng hạn
Mẹ thơm mùi me đất
Tháng mưa dầm
Mẹ thơm mùi con cá chột nưa
Con xa nhà mang theo mùi của Mẹ
Đi đông đoài nam bắc
Là con đi đất bằng biển lặng
Là con đi chân cứng đá mềm
Ơi những kẻ đi xa
Có nghe thơm mùi của Mẹ
Mẹ thơm mùi bếp lửa quê nhà
Mùi của Mẹ là mùi rất thật
Ngày con thành gia thất
Mẹ thơm mùi cheo cưới
Mùi áo khăn đèn rượu trầu cau
Ngày tháng qua mau
Thoảng chút hương đời con hể hả
Mẹ còn giữ một mùi dân dã như rơm
Đời con lận đận áo cơm
Mẹ là áo gấm, tám thơm, nồi đồng
Đời con mỏi gối chồn chân
Lạ thay Mẹ vẫn thơm mầm lộc non
Con mấy mặt con
Vẫn ngỡ mình bé dại
Vì nhà ta còn mùi Mẹ, mùi Bà
Mùi Bà – mùi cái vú da
Mùi cau trầu với mùi hoa mẹ trồng
Mẹ ơi
Mẹ mới đó
Bốn mùa mặc áo the thâm
Sao nỡ vội già không trẻ mãi
Để vãn buổi chợ chiều tất bật đi mau
Vì biết con chờ gói kẹo cau đùm trong lá chuối
Ôi cục kẹo cau có hương bưởi hương ngâu
Có con cu kêu đầu hồi để thời gian qua chi vội
Bây giờ tội nghiệp Mẹ tôi
Tám mươi ba tuổi xếp đôi cánh cò
Mùi của Mẹ quanh co giường chiếu
Mùi trần ai khô kiệt xác thân
Mùi da xương bên ướt Mẹ nằm
Để cả đời bên ráo con lăn
Khuya nay quỳ xuống ôm chân
Mẹ ơi đã lạnh toàn thân
Mất rồi!
Cây cau già ngoài sân chết đứng
Ngọn trầu không héo úng rụng rời
Gió khóc ngoài giậu mồng tơi
Tre trúc quờ quạng tìm hơi Mẹ già
Mẹ hiền đi chuyến chợ xa
Mùi Mẹ cánh Hạc bay ra cõi Trời
Con thành đứa trẻ mồ côi
Mạ ơi!
Con thành đứa trẻ mồ côi
Lặng chiều nhang khói tìm hơi
Mẹ hiền!
***
NHỚ MẸ
Ngày lại đến gầy thêm nỗi nhớ,
Nắng lại nhoà mấy nẻo sơn khê…
Lối ra, còn nhớ lối về,
Đường ra chiến địa, đường quê cách vời…
Hứng đầu gió tìm hơi Mẹ ấm,
Mà lạnh này sao thấm từng cơn.
Nhớ khi Mẹ tách trái gòn
Ghép đôi manh vải Mẹ dồn áo bông.
Sợ con lạnh ngày đông cơn bấc,
Rồi nhớ khi Mẹ cắt mở cau…
Nắm cơm buộc chặt hai đầu
Một dây mà nối nghĩa sâu trùng trùng.
Bầy đom đóm rưng rưng trước ngõ,
Nến canh tàn giọt nhỏ nhỏ sa
Nao nao nghe giục tiếng gà…
Lòng trong bậu cửa chân ra cuối đường.
Ngoảnh mặt lại hơi sương lạnh ngắt,
Môi Mẹ cười nước mắt tuôn rơi.
Rồi nay thân ở xa xôi,
Nhớ câu Mẹ nhủ nhớ lời Mẹ khuyên.
Nhớ buổi nọ bút nghiên đèn sách,
Rộ mùa rươi lách tách hạt mưa,
Đỉnh trầm nghe thoáng hương đưa,
Nghe như Mẹ khấn con chờ đại khoa….
Rồi thoắt bỗng phong ba dậy sóng,
Rồi bỗng không lều chõng bỏ trơ…
Nỗi mong nỗi ước ngày xưa,
Giọt buồn giọt tủi nhập nhoà trong đêm.
Bã trầu giả hẳn mềm tấc dạ,
Bờ đường xưa trắng dã ngàn lâu,
Mẹ trông chừng đã bạc đầu
Nhện giăng nếp nhớ, ve rầu giọng thương.
Phận bất hiếu lửa hương chẳng trọn,
Thương Mẹ già thỏn mỏn chờ trông.
Sầu lên mấy ngọn sầu đông,
Thân cành trơ trụi trên đồng xa xa….
Nhớ có bận Mẹ ra đầu ngõ,
Trẻ đầu làng buổi đó trổ hoa…
Mẹ rằng nạn nước nạn nhà,
Phận người thôi biết sẽ ra đàng nào!…
Hoa tre trổ từng vào thế hệ,
Thế hệ nào tre cỗi khóc măng?!.
Chập chùng đá dựng mây giăng
Trông chừng nẻo cũ mang mang tấc lòng!
Nắng đầu núi rám hồng đá sỏi
Ra sườn non trông vợi hoàng hôn…
Lơ thơ vài cành chim buồn
Mẹ ơi nhớ Mẹ ngập hồn chính nhân….
Văn Nguyên Dưỡng
(Trích Trường Ca Trên Bãi Chiến)
***
VU LAN NHỚ MẸ
“Mùa Báo Hiếu. Kính tặng những ai có diễm phúc còn mẹ”
Con hỏi mẹ: „Sao cài hoa màu trắng?
Vào những ngày báo hiếu lễ Vu Lan?
Sao không cài hoa hồng thắm cao sang?“
Mẹ khẽ bảo: „Mẹ không còn có mẹ!“
Trong vũ trụ muôn loài đều có mẹ
Kẻ vô phần nên mẹ sớm ra đi
Thân cút côi sống lặng lẽ sầu bi
Đời đâu có tình nào hơn tình mẹ!
Thương thân mẹ, mất bà từ thuở bé
Thiếu tình thân yêu, âu yếm thiêng liêng
Thiếu vắng vòng tay trìu mến dịu hiền
Thiếu hơi ấm, ấp lòng khi giá lạnh
Thiếu hình bóng bên đèn chong đêm quạnh
Lời ngọt ngào khuyên dỗ lúc ốm đau
Chạy rong chơi vấp ngã té cầu ao
Về phụng phịu: „Mẹ ơi, con đau đớn…“
Thương yêu con, mẹ quên con đã lớn
Gió trở mùa, cây thay lá vàng thu
Đợi cổng trường khi đem nón, đem dù
Che mưa nắng, cho con phòng cảm mạo
Có những hôm trời lên cơn dông bão
Gió lạnh căm căm, thời tiết đổi thay
Đường về nhà trơn trợt tuyết mưa bay
Đội giá buốt, đem con giầy cao ống
Hết cấp ba, con vào trường Đại học
Sống xa nhà, mẹ lo sợ đắn đo…
Luôn nhắc con: “Trở gió dễ cảm ho
Nhớ mặc áo, choàng khăn cho đủ ấm”
Trước nhập học, tự tay mẹ mua sắm
Từ chiếc khăn, đôi vớ, thỏi xà phòng
Cây kim may, cuộn chỉ với mền bông
Chai dầu gió, phòng hờ khi cảm lạnh!
Nơi gác trọ những đêm dài hiu quạnh
Buồn bâng quơ hay chợt đến bất ngờ
Tình thơ ngây vụng dại tuổi học trò
Thương nhớ mẹ, vội vàng ra đi hết
Những ngày lễ, thứ bảy hay chủ nhật
Đến thăm con, mẹ chỉ dạy khuyên răn
Đem cho con, giỏ đầy ắp thức ăn
Và ánh mắt, ôi dịu dàng trìu mến
“Mẹ mới có tình thương vô bờ bến
Con hơn người, vì có mẹ bên con
Con hơn người vì có mẹ chu toàn
Con hạnh phúc, cài hoa hồng lên áo!”
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
(530) 822 5622
Email:dtdbuon@hotmail.com
MÀU HOA CÀI ÁO
Nhạc: Võ Tá Hân
Thơ: Dư Thị Diễm Buồn
Ca sĩ: Trung Hậu