Seite auswählen

FB Chu Mộng Long

28-2-2019

Trước khi gặp Bá Kiến, Chí Phèo bí mật cho người sang hỏi đội Tảo mượn xe kéo. Đội Tảo cười:

– Xe kéo của tao để đầy ngoài các sân bãi. Nhưng nếu cho mày mượn thì Bá Kiến nó biết, còn lâu nó mới cho mày tiền.

Vậy là anh Chí buộc phải chạy bộ xuyên suốt mấy ngàn cây số.

Khi đi qua nhà đội Tảo, đội Tảo bí mật cho người gặp Chí Phèo, dặn dò Chí Phèo:

– Đừng nhân nhượng với thằng Kiến. Cứ đưa dao ra trước mặt nó và hỏi tiền. Thằng Kiến sẽ bảo mày cất dao trước đã. Còn mày thì bảo thằng Kiến đưa tiền trước. Cứ thế rồi tính sau, nhé, nhé…

Nói xong, cho Chí Phèo mượn con dao.

Chí Phèo gặp Bá Kiến. Cả hai đều rất vui khi bắt tay nhau. Bá Kiến nói:

– Rất vui khi được gặp lại anh. Anh với tôi có họ với nhau đấy!

– Rất vui khi gặp lại cụ. Cụ cho con ít tiền uống rượu ạ!

Chí Phèo vừa nói vừa lăm lăm con dao trước mũi Bá Kiến. Bá Kiến mới thấy con dao đã nổi giận phừng phừng:

– Cất con dao đi, hoặc đem đến nhà thằng đội Tảo cho nó thưởng thức.

Chí Phèo cười ngặt nghẽo:

– Cụ cho con tiền trước đi đã rồi con mới đem dao về trả lại cho đội Tảo.

Nghe đến đó, Bá Kiến càng điên tiết, nhưng cố dịu giọng:

– Tiền tao chứ vỏ hến à? Anh nên nhớ câu “dao ai thì người đó dùng”. Thịt đội Tảo mềm hơn thịt của tao nhé.

Bá Kiến quyết không đưa tiền trước. Chí Phèo cũng quyết không mang dao về. Trung tâm hòa giải thì thấy dao là hoảng. Kệ mẹ chúng nó. Để hai thằng đó muốn làm gì thì làm, miễn sao dao đừng đâm trúng mình. Chỉ tiếc là cả Chí lẫn Kiến đều bỏ cơm, bữa tiệc dọn sẵn không có người ăn…

***

Phần 2

Nhìn con dao như thanh Ỷ Thiên trong tay Chí Phèo, Bá Kiến ớn quá không muốn gần Chí nữa. Bá Kiến né xa hắn ra và bỏ cả bữa cơm trưa. Cả làng Vũ Đại vây quanh, phỏng vấn Bá Kiến về kết quả cuộc gặp đỉnh cao với Chí Phèo.

Cụ Bá già đời lọc lõi, không muốn dây dưa với đám dân làng lắm chuyện, nhất là đám đàn bà tự xưng là trung tâm hòa giải. Cụ cám ơn dân làng Vũ Đại một câu cho lịch sự và tuyên bố cuộc gặp không có kết quả nào. Cụ cũng cố nở nụ cười cho dân làng thấy cụ với anh Chí vẫn là người có họ với quan hệ thân thiện. Xong cụ lên xe kéo, giục thằng kéo xe chạy nhanh. Thằng xe kéo nói:

– Bẩm cụ, trưa quá rồi. Con đang đói…

Cụ Bá cáu:

– Đói thì ráng nhịn về nhà mà ăn.

Thằng kéo xe chổng mông, tóp bụng kéo cụ chạy nhanh để thoát khỏi đám dân làng lắm chuyện. Đám đàn bà làng Vũ Đại vẫn không tha. Khi cụ ngồi trên xe, chúng vẫn điện thoại phỏng vấn. Đoạn hội thoại này không báo nào dám đăng.

– Thưa cụ Bá. Với quan hệ thân thiện như vậy, liệu có cuộc gặp đỉnh cao nào với anh Chí nữa không?

– Không. Tao không thích ăn dao!

– Nhà em có bữa tiệc chiêu đãi đủ các món đặc sản, nào thịt chó mắm tôm, nào hột vịt lộn, nào thắng cố H’mông… mời cụ ở lại dùng bữa, vội vàng gì?

– Tao không ăn được các món thổ dân đó.

– Vậy thì bún chả, bún thang, bún mộc…, cụ thấy thế nào?

– Mấy món đó tao ăn bữa trước rồi. Nhưng bây giờ thì…

– Thì sao thưa cụ?

– Bây giờ thì… những món đó rất độc hại.

– Dạ, bình thường dân ăn thì nhiều hóa chất độc hại, còn tiếp cụ thì đã kiểm soát kỹ rồi ạ.

– Tao đang nói thứ độc hại khác. Nhiều ruồi lắm. Trông ruồi bu phát ớn.

– Dạ, không có con ruồi nào đâu ạ.

– Tao nói chúng mày là ruồi đấy!

– Vậy cụ không đi một chuyến quanh làng, tận mắt xem dân làng có nhiều đổi mới sao?

– Ba cái món đổi mới cuộc sống đó hãy để thằng Chí đi xem mà học hỏi để làm người lương thiện. Tao xem để làm gì?

Nói đoạn cụ cúp máy và giục thằng xe chạy cho nhanh. Chiếc xe bị kẹt bánh, nhưng thằng xe vẫn phải chổng mông kéo chạy một hơi không dám ngoái cổ lại…

***

Phần 3

Cụ Bá không vui bỏ về sớm chứ anh Chí thì nghe thịt chó mắm tôm là khoái, sẵn sàng ở lại 3 ngày để thưởng thức cái món gia truyền ấy. Dân làng Vũ Đại cũng hứa sẽ đưa anh Chí đi dạo, tận mắt xem dân làng đổi mới cuộc sống.

Anh Chí khoan khoái ngồi vào mâm thịt chó, vừa nhìn bảy món chó thơm ngon, vừa khoái trá nghĩ, lão Bá Kiến trưa nay đói là cái chắc. Chí húp món tiết canh ruồi bu còn dính chân, bốc món dồi chó nhồm nhoàm nhai. Món này anh Chí chưa ăn bao giờ vì trò ăn quỵt ngày xưa khó mà với tới. Nay anh Chí ăn thỏa thuê vì dân làng chiêu đãi miễn phí. Song vì bệnh gout nên hơi lo. Lo rồi anh Chí vẫn cứ ăn lấy ăn để, khi chân tay đau lên thì cứ gõ đầu thằng thầy thuốc.

Ăn xong, dân làng đưa anh Chí đi xem phong trào đổi mới cuộc sống. Xem các công trình đô thị và xem xưởng ô tô hiện đại. Người hướng dẫn khoe, đó là thành tựu đổi mới cuộc sống suốt mấy mươi năm qua. Anh Chí trầm ngâm nghe và bảo bộ hạ ghi chép đầy đủ. Đến đoạn nhấn mạnh động lực đổi mới là nhờ kinh tế tư nhân, anh Chí phát cáu:

– Cụ Bá nhờ các người thực hiện diễn biến hòa bình à? Hay các người định chơi xỏ ta?

Anh Chí nhìn mấy cái thứ đổi mới cuộc sống đó như nhìn kẻ thù, lòng sôi sùng sục muốn châm lửa đốt sạch, nhưng chợt nghĩ đốt để làm gì? Không khéo lại gây sự với làng Vũ Đại. Anh Chí ra lệnh bộ hạ vứt hết sổ ghi chép và về, về thẳng! Sẵn ghé nhà trả dao cho đội Tảo rồi tính kế sau.

Dự kiến thăm làng 3 ngày, nhưng anh Chí quyết không thêm ngày nào nữa.

Dân làng Vũ Đại ngơ ngác nhìn cả đoàn anh Chí chạy bộ ra khỏi làng. Họ không hiểu vì sao cùng sinh ra ở cái lò gạch cũ mà anh Chí có thái độ khó hiểu như vậy?

Phần 4

Chí Phèo cùng đám lâu la vừa chạy ngang qua nhà đội Tảo thì đã được đội Tảo ra đón. Chí đưa trả con dao:

– Cảm ơn thanh bảo kiếm. Thằng Kiến mới nhìn thấy con dao đã hoảng hốt. Bây giờ thì đã xong nhiệm vụ, trả lại cho ông.

Đội Tảo hóng hớt từ xa và biết cuộc gặp giữa Bá Kiến và Chí Phèo đã thất bại. Hậu quả khôn lường. Chuyện đám lâu la của Chí tiếp tục bị cấm vận và sẽ bị đói không thành vấn đề, nhưng cuộc mua bán giữa đội Tảo với lão già Bá Kiến kia sẽ ngày càng căng thẳng. Vì Chí tỏ ra anh hùng nhất khoảnh mà hỏng việc. Nhưng bây giờ mà mắng hắn thì không chừng con dao Ỷ Thiên còn đang trong tay hắn lại đâm ót vào mình. Thấy Chí Phèo cầm con dao, nói là trả cho mình nhưng xem chừng hắn rất thích, đội Tảo cố dịu giọng dỗ dành Chí Phèo:

– Thua keo này bày keo khác. Anh cứ cầm con dao về mà dùng. Cất kỹ đừng để lão Kiến biết. Nếu lão già ấy siết chặt cấm vận thì cứ phóng thẳng con dao sang nhà nó.

Chí Phèo sung sướng cất con dao. Đội Tảo dặn:

– Nếu lần sau có cơ hội thì anh hãy khoan dí con dao vào mũi thằng già đó. Cứ thương lượng từ từ, dục tốc bất đạt. Cái trò chưa chi mà dí dao vào mũi nó, nó mà biết dùng chiêu tiểu cầm nã thủ thì coi chừng bị đoạt mất.

Ngừng một chút, đội Tảo nói thêm:

– Gia nhân của tôi đông đúc. Tôi chỉ có thể cho anh con dao để kiếm ăn chứ không thể cho tiền để nuôi anh và đám lâu la của anh. Cứ dùng con dao ấy mà moi tiền của thằng Kiến. Dọa thôi, chứ đâm chết nó thì chỉ có bốc cứt mà ăn!

Chí Phèo cười ngặt nghẽo:

– Thằng già đó vợ đẹp năm bảy con, tiền của chất như núi nên mới thấy dao là hoảng hốt rồi.

Đội Tảo hỏi:

– Sao anh không ở lại làng Vũ Đại chơi mấy hôm? Dẫu sao cũng từng sinh ra ở cái lò gạch cũ bên ấy?

Mấy vết sẹo trên mặt Chí Phèo bỗng đỏ lừ như miếng thịt trâu vừa bị đâm. Chí nói, giọng căm phẫn:

– Cái đứa chết mẹ nào đẻ tao trong cái lò ấy? Đến lúc tao san phẳng tất cả. Tao là vua của một đám lâu la, chẳng cần họ hàng với ai. Mà đéo mẹ, cái làng Vũ Đại chết tiệt. Chúng thừa biết tao ghét lũ giàu có mà lại dẫn tao đi xem mấy cái công trình đô thị, mấy cái xưởng xe hơi gọi là động lực phát triển của tư hữu. Làm như vậy khác nào chửi ông nội tao? Hiếu khách cái con mẹ gì? Tổ cha làng Vũ Đại! Bố tiên sư làng Vũ Đại! Chúng ăn tiền thằng Kiến, định hùa với thằng Kiến đánh bã tao để gọi ngọt ngào là diễn biến hòa bình ư? Có ngày tao phóng dao vào thằng Kiến nhưng giả vờ thả rơi vào đám dân làng Vũ Đại cho chúng biết tay!

Chí Phèo phô cái bụng to tướng của mình ra khoe:

– Xem tao nè, có quý tướng không? Cả đám dân làng Vũ Đại bâu quanh xin nhổ lông của tao để cầu may, nhưng tao ghét, quyết không cho sợi nào!

Đội Tảo nhìn Chí Phèo bụng to hơn cả heo, rồi nhìn sang đám lâu la đứa nào cũng ốm đói giơ xương và nghĩ: làm vua dù ở một cái cốc bé con như hắn cũng sướng. Thấy con mắt thèm thuồng của đội Tảo, anh Chí hùng hồn:

– Bọn ruồi phương Tây bịa đặt tao ăn hết phần của lâu la. Sự thực tao ăn mười thì lâu la của tao cũng được ăn một. Ăn chia bình đẳng, không ai hơn ai. Mẹ kiếp, đến cái tã lót của bọn lâu la cũng là do tao cho cả đấy!

Nói đoạn, Chí Phèo vạch quần một đứa lâu la cho đội Tảo xem, trong đó có in cả hình Chí Phèo với dòng chữ “Đời đời biết ơn soái ca”.

Đội Tảo nghĩ thằng này cũng có cái để mình học, nhưng lại không muốn dây dưa với hắn chút nào, muốn đuổi hắn nhưng cũng giả vờ tỏ ra hiếu khách:

– Anh ở lại nhà tôi chơi ít hôm chứ?

Chí Phèo phẩy tay:

– Tao phải về cốc ngay. Đi vắng mới có 3 ngày mà đám lâu la của tao đã kêu nhớ thương soái ca đến mất ăn mất ngủ…

Durch die weitere Nutzung der Seite stimmst du der Verwendung von Cookies zu. Weitere Informationen

Die Cookie-Einstellungen auf dieser Website sind auf "Cookies zulassen" eingestellt, um das beste Surferlebnis zu ermöglichen. Wenn du diese Website ohne Änderung der Cookie-Einstellungen verwendest oder auf "Akzeptieren" klickst, erklärst du sich damit einverstanden.

Schließen