Seite auswählen

Hãy cố gắng vì tiền đồ của Đất Nước và Dân Tộc !

„Gần nửa thế kỷ đã qua, Ken Burns và Lynn Novic hôm nay lại cấu vào vết thương cũ của người dân MNVN, bêu riếu , hạ nhục một khối dân tộc đã từng chiến đấu hết mình vì tự do, dân chủ, chống lại dã tâm xâm lược của lũ cộng sản lang sói Hà Nội .“

Huỳnh Hậu

 

 Tôi đến Mỹ năm 1982, và từ đó đến nay tôi đã nhiều phen chứng kiến tụi truyền thông thiên tả của Mỹ tiếp tục đem những bằng cớ phiến diện để bêu xấu VNCH dù rằng cái chính quyền ấy của người dân Miền Nam Việt Nam đã không còn nữa kể từ khi Mỹ quay lưng năm 1973 , bỏ mặc sự sống chết của quân dân MNVN trước dã tâm lang sói của cộng sản Hà Nội với sự tiếp sức của hai thằng Nga Tàu. Và cái gì phải đến , đã đến , với sự sụp đổ không gượng nổi của VNCH vào năm 1975 khi những khí tài quân sự không còn được viện trợ để tiếp tục chiến đấu.

 Cứ ngỡ rằng khi Mỹ đã rút hết quân về nước, phận số MNVN đã định  thì những thằng viết báo, làm phim thiên tả coi như đã hoàn thành sứ mạng ” ĐỒNG CA VỚI QUỶ “, sẽ không đả động gì tới VNCH nữa.

 Nhưng không , chúng vẫn không ngừng nghỉ !  Trong suốt bốn thập niên qua, hệ thống PBS của Mỹ hết đợt này đến đợt khác, liên tục làm phim về VN và đem công chiếu cho dân chúng Mỹ coi. Có một thời gian bộ phim THE VIETNAM WAR, THE TELEVISION HISTORY, CHIẾN TRANH VIỆT NAM ,THIÊN LỊCH SỬ TRUYỀN HÌNH  được cho chiếu rầm rộ và gây nên cái nhìn sai trái của quần chúng Mỹ đối với cuộc chiến đấu hào hùng của quân dân MNVN chống lại dã tâm xâm lăng của tập đoàn cộng sản Hà Nội.

 Và nay, bộ phim THE VIETNAM WAR, của đạo diễn KEN BURNS và LYNN NOVICK , lại tiếp tục bêu riếu VNCH bằng những trích dẫn sai lệch nghiêm trọng . 

 Bạn nên nhớ, những nhà làm phim ở Mỹ chủ ý luôn nhắm vô lợi nhuận có thể thu được từ cuốn phim . Nhưng phim có tính cách tài liệu về chiến tranh Việt Nam  như của KEN BURNS không còn hấp dẫn quần chúng nữa. Như vậy, tại sao Ken Burns lại bỏ bạc triệu để làm phim với mục đích gì ?

 Trong thập niên 80 làn sóng vượt biển tìm tự do của người dân MNVN đã đến mức báo động , và công luận thế giới bắt đầu nghi ngờ và tìm hiểu cái mặt thật của cái gọi là CHXHCNVN. Càng tìm hiểu thì họ lại càng khám phá ra rằng những tuyên truyền một chiều của chế độ Hà Nội hoàn toàn dối trá, bịp bợm.

Nhờ vào thực tế của những vi phạm nhân quyền ghê rợn, của những đàn áp dã man mà chế độ CSVN ra tay đối với người dân đã khiến  ” hiệu quả ” tuyên truyền của những THE VIETNAM WAR,THE TELEVISION HISTORY chìm dần vào quên lãng .

 Gần nửa thế kỷ đã qua, Ken Burns và Lynn Novic hôm nay lại cấu vào vết thương cũ của người dân MNVN, bêu riếu , hạ nhục một khối dân tộc đã từng chiến đấu hết mình vì tự do, dân chủ, chống lại dã tâm xâm lược của lũ cộng sản lang sói Hà Nội .

 Như đã nói ở phần trên, tôi hoàn toàn không tin rằng Ken Burns làm phim THE VIETNAM WAR là để kiếm tiền , mà mục đích của nó chính là tuyên truyền , đánh phá cái chính nghĩa sáng ngời của quân dân MNVN. Xin thử hỏi, ai sẽ được LỢI từ cuốn phim THE VIETNAM WAR ? 

 Dân Mỹ đã coi quá nhiều phim về chiến tranh VN, họ sẽ không bị hấp dẫn thêm nữa, như vậy Ken Burns đâu kiếm được tiền từ khán giả Mỹ ? Ai đã trả tiền cho thằng đạo diễn khốn kiếp này để ĂN ĐẦU SÓNG NÓI ĐẦU GIÓ ? Xin nói thẳng, chỉ có chế độ CSVN mới làm ba cái chuyện hèn mọn này.

 Bạn nghe thử một đoạn phỏng vấn mà cuốn phim sắp xếp cho John Kerry trả lời nhé :

 ” Người dân VN ghét chúng ta. Ta có thể cảm nhận được điều đó, nghe thấy được điều đó . Một lần tôi hỏi một người VN , 

” Điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho anh là gì ? ” Anh ta nói 

Về nước đi ! “ Và tôi nghĩ đó là thái độ chung của mọi người . Tôi bèn quay lại nhìn anh ta và nói ” Được rồi, nếu thế thì anh phải ra trận mà chiến đấu đi vì đây là đất nước của anh mà .”

Anh ta nói ” Không ! “

 ” Trong số 2 triệu quân lính mà ta nghe nói trong quân đội , đa phần là thuộc quân địa phương , dân quân nghèo nàn , chỉ muốn buông súng , không muốn chiến đấu . Họ hèn nhát, trốn chui trốn nhủi và từ chối xông vào cứu giúp chúng tôi. ” 

 Xin tạm ngừng ở đây để phân tích mấy câu trả lời của nhân vật nổi tiếng John Kerry . 

 Tôi thật tình kinh ngạc khi nghe những câu trả lời của John Kerry. Một người với suy nghĩ hàm hồ , man trá như thế mà cuối cùng làm đến Thượng Nghị Sĩ, rồi làm cả Ngoại Trưởng Mỹ dưới triều của Tổng Thống Barack Obama ?

 Anh chàng John Kerry hỏi một thằng du kích , hay ít ra thì ban ngày làm nông dân, ban đêm làm du kích cộng sản , rằng anh ta có thể làm được điều gì tốt nhất cho hắn ta ? Dĩ nhiên là thằng du kích nhìn John Kerry bằng con mắt hình viên đạn , và bảo Kerry ” VỀ NƯỚC ĐI ”  , và thằng du kích kia làm gì mà chịu chiến đấu cho VNCH , nó phải trả lời KHÔNG với John Kerry  là đúng quy trình rồi còn gì ?

 Và tôi tự hỏi, trong suốt thời gian John Kerry làm lính GI ở Việt Nam , anh ta có thực sự ra mặt trận hay không ? Bởi vì người lính VNCH , ở mọi binh chủng , ngay cả người lính địa phương quân , nghĩa quân hay người cán bộ XDNT , cũng chiến đấu cực kỳ hào hùng, lẫm liệt. Máu xương của họ đã thấm đẫm từng tấc đất miền nam VN, vậy mà trong con mắt gà mái của cái thằng khốn kiếp John Kerry , họ trở thành những dân quân nghèo nàn, thiếu tinh thần chiến đấu, chỉ muốn buông súng đầu hàng, không dám xông vào để cứu quân bạn , trốn chui trốn nhủi  v.v. 

 Cái đầu óc tráo trở và gian manh như thế mà rồi làm đến thượng nghị sĩ , ngoại trưởng thì quả là bất hạnh cho nước Mỹ ! 

 Mời bạn lại nghe tiếp một nhận định của Jane Fonda , cũng trong cuốn phim THE VIETNAM WAR của KEN BURNS:

” 12000 lính đào ngũ hằng tháng trong khi phe bên kia chiến đấu có lý tưởng, và họ kiên trì chiến đấu , một cuộc chiến nhân dân, bởi nhân dân, vì nhân dân .. ” 

 Không biết đây là câu trả lời gần đây nhất của Jane Fonda hay chỉ là  tên Ken Burns trích lại câu nói xưa rích của Jane Fonda ? Theo tôi , đây là câu nói thời Jane Fonda còn chưa mở mắt. Nghe nói cô đào này bây giờ đã hiểu được ngày xưa mình được tụi cộng sản Hà Nội o bế để tuyên truyền , chứ chúng chả có chiến đấu cho nhân dân cái con mẹ gì cả, toàn một lũ bịp bợm.

 Làm thế nào để cho cái đầu đặc sệt bùn của con đào ngớ ngẩn Jane Fonda có thể nhìn được bụng dạ của tụi cộng sản Hà Nội ; biết bao thế hệ thanh niên nam nữ miền bắc VN đã bị đảng lừa bịp, ngu đần nghe theo tiếng gọi của bác đảng , đem xác thân trải đầy trên núi thẳm , rừng sâu , hy sinh tận cùng cho tham vọng cuồng điên của một lũ bất nhân ?

 Chế độ CSVN áp dụng sách lược ngu dân trong nước để dễ bề kéo dài sự cai trị độc tài của đảng ; còn bên ngoài, chúng cũng không hề tiếc tiền để chi cho lũ làm phim thiên tả, bày vẽ đủ cách để làm hoen ố chính nghĩa của VNCH, khiến cho chúng ta không còn lý do để tranh đấu chống lại một chế độ phi nhân , tàn bạo đang từng ngày dâng hiến mảnh dư đồ của tổ tiên VN cho kẻ thù tàu cộng phương bắc . Con đường tranh đấu của những người Việt yêu chuộng tự do, dân chủ ngày càng thêm nhiều khó khăn , cản trở, nhưng chúng ta không thể nào ngồi yên , mặc cho thế lực ma quỷ của CSVN tác oai, tác quái mãi như thế . Hãy cố gắng vì tiền đồ của đất nước và dân tộc ! 

 

Huỳnh Hậu .

 

***

 

Bài đọc thêm:

Những thằng đi tìm huyền thoại

Đào Hiếu

 

Tụi Tây chúng làm việc rất bài bản. Trước khi khởi sự, chúng lên chương trình rất khoa học. Chẳng hạn như muốn sang Việt Nam làm một bộ phim tài liệu, chúng phải lên danh sách gặp những ai, phỏng vấn người này nội dung gì, người kia bao nhiêu phút, người nọ ghi hình ở trong phòng hay tại hiện trường v.v…

 

Khi đoàn làm phim The Vietnam war của Mỹ đến VN thì trong những người họ chọn phỏng vấn dứt khoát phải có nhà văn, nhà báo từng cầm súng. Thế là họ chọn Nguyên Ngọc, Bảo Ninh và Huy Đức.

 

Những người đó có đủ các tiêu chuẩn họ cần. Bố ai thay thế được! Nhưng họ quên một điều là: Chiến tranh Việt Nam chủ yếu xảy ra ở miền Nam, trong khi ba vị ấy thì hai người là cán bộ của chính quyền miền Bắc (Nguyên Ngọc, Bảo Ninh) còn vị thứ ba cũng sinh ra và lớn lên dưới chế độ miền Bắc, nhưng trong chiến tranh chống Mỹ chỉ là một học sinh mẫu giáo.

.

 Bảo Ninh thì lập lại câu thơ của Nguyễn Duy: “Bên nào thắng thì nhân dân đều bại” mà không biết rằng nếu bên Việt Nam Cộng Hoà thắng thì nhân dân đã không bị cướp đất, cướp nhà, bị tù tội, bị tuyên án tử hình vì bảo vệ tài sản của mình. Có người còn phải tự thiêu để phản đối cướp đất. Chưa kể ngư dân Việt Nam thì bị Trung cộng truy sát trên biển Đông, bắn nát tàu đánh cá, bắn chết và bị thương không biết bao nhiêu người.

.

 Nguyên Ngọc thì cho rằng chiến tranh Việt Nam là “một cuộc nội chiến, huynh đệ tương tàn vì ý thức hệ” mà không hề biết rằng chẳng có cái “ý thức hệ” nào cả, cũng chẳng phải nội chiến, mà chỉ là Trung cộng muốn mượn xương máu của dân Việt Nam để đuổi Mỹ đi, sau đó nuốt trọn mảnh đất hình chữ S này mà không đổ một giọt máu nào. 

.

 Còn Huy Đức thì khi chiến tranh VN nổ ra, chàng còn nằm trong bụng mẹ. Đến khi chiến tranh chấm dứt chàng mới 13 tuổi. Vì thế không cần phải bàn.

Cho nên bọn Tây mang danh là làm việc rất khoa học mà cũng quá khờ.

 

*

 Trước đây, người Việt mình, ở cả hai miền Nam Bắc, đều rất nể giới trí thức miền Bắc. Vì vậy trong dân gian mới truyền tụng cái danh xưng “sỹ phu Bắc Hà” coi như những bậc hiền triết.

 

Mãi đến khi đồng loạt các vị sỹ phu như Nguyễn Khải, Chế Lan Viên, Nguyễn Đình Thi… đều viết hồi ký, di cảo… tự phủ nhận bản thân và phủ nhận cả tác phẩm của mình, rằng cả đời họ đã sống giả, sống hèn và vì thế mà tác phẩm của họ chỉ rặc một thứ “văn chương minh hoạ” “văn chương phải đạo”… tức là sáng tác với mục đích điếu đóm, nâng bi Đảng… thì cái huyền thoại “sỹ phu Bắc Hà” mới sụp đổ.

.

 

Tác phẩm “Đi tìm cái tôi đã mất” của Nguyễn Khải là lời thú nhận của một nhà văn sống giả vì cả cái xã hội chung quanh ông đều giả. Ông viết: “Người cộng sản nói dối không bao giờ biết xấu hổ. Người dân muốn sống được thì đành phải nói dối theo”.

.

 “Di cảo thơ” của Chế Lan Viên thì phũ phàng hơn khi ông “tự khai” mình từng sống lật lọng như “Tháp Bayon bốn mặt”, chưa kể những bài thơ trần trụi, đau xót như “Ai Tôi” “Chiếc bánh vẽ” “Trừ đi” dưới đây:

 

“Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ

Có phải tôi viết đâu? Một nửa

Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!

Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,

Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.

Tôi giết cái cánh sắp bay…

Trước khi tôi viết tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ…”

.

 

Và bài “Gió Bay” của Nguyễn Đình Thi:

 

Người tôi còn nhiều bùn tanh

Mặt tôi nhuốm xanh nhuốm đỏ

Tay tôi vướng nhiều đồ bỏ

Nhiều dây nhợ tự buộc mình

 

Thôi xin tha cho mọi lỗi lầm

Quên cho những dối lừa khoác lác

Tôi biết tôi đã nhiều lần ác

Và ngu dại còn nhiều lần hơn

.

 

Còn lớp nhà văn sau này như Bảo Ninh – nổi đình nổi đám với tác phẩm Nỗi Buồn Chiến Tranh mà thằng Tây nào sang Việt Nam cũng nhắc tới – thì từng thú nhận công khai rằng: “Nếu tôi từng đọc tác phẩm “Mùa Hè Đỏ Lửa” của Phan Nhật Nam thì tôi đã không viết cuốn Nỗi Buồn Chiến Tranh như vậy.“

 

Lời thú nhận ấy có nghĩa là cuốn sách của Bảo Ninh là giả tạo và chẳng là gì so với tác phẩm của Phan Nhật Nam.

Đó là điều mà những thằng Tây khờ khạo không bao giờ biết.

 

*

Ngày nay cái tầng lớp “sỹ phu Bắc Hà” không còn nữa. Đám văn nghệ sỹ hiện giờ là những ông quan của Hội nhà văn, ngồi không ăn lương và bổng lộc triều đình.

 

Thỉnh thoảng cũng có vài ba phái đoàn mũi lõ sang Việt Nam để tìm hiểu về tình hình văn học. Họ cũng lên chương trình rất chi tiết. Và dĩ nhiên là họ phải gặp Hội Nhà văn. Họ có biết đâu rằng đó chỉ là cái ổ của bọn bất tài, tham ăn, háo danh… chuyên bưng bô lãnh đạo. 

 

Thế là lại gặp Hữu Thỉnh, Nguyễn Quang Thiều, Trần Đăng Khoa… Và rồi các vị này lại giới thiệu thêm các “con gà nòi” đã được Đảng tín nhiệm như X,Y,Z…

 

Tức thì các thằng Tây lại phỏng vấn, lại tài trợ, lại viết bài… và… nếu như bọn họ có khăn gói vô Sài Gòn thì chắc lại cũng đến vấn an  các đồng chí Tuấn, Sáu, Hoàng…

.

 Có lần tôi hỏi một thằng Tây: 

-Bộ mày không biết ai khác ngoài mấy cái tên ấy sao?

-Thì ông giới thiệu giúp tôi đi!

-Mày phải tự tìm hiểu chứ. Cứ nhờ người khác giới thiệu thì sao khách quan được.

Thằng Tây thở dài mà rằng:

-Đã có lần tôi xuống tận Cà Mau gặp một nhà văn. Chưa gì cô ta đã khoe rằng quê hương Cà Mau của cô đã sản sinh ra một vị thủ tướng. Và vì tôi biết vị thủ tướng ấy là ai, nên tôi rất nản. Tôi nghĩ lẽ ra cô không nên khoe như vậy. Sự khoe mẽ ấy chứng tỏ cái “tầm nhận thức” của cô chỉ ở mức một bà nội trợ. 

.

 Tôi, người viết bài này, không có ý kiến.

Và tôi bái bai hắn, về cho mèo ăn.

 

Đào Hiếu

 

 

Durch die weitere Nutzung der Seite stimmst du der Verwendung von Cookies zu. Weitere Informationen

Die Cookie-Einstellungen auf dieser Website sind auf "Cookies zulassen" eingestellt, um das beste Surferlebnis zu ermöglichen. Wenn du diese Website ohne Änderung der Cookie-Einstellungen verwendest oder auf "Akzeptieren" klickst, erklärst du sich damit einverstanden.

Schließen