Seite auswählen

Rachel Harris

7.4.2019

VNChi dịch

Việc san lấp các địa điểm cổ xưa ở Tân Cương, bên cạnh việc giam giữ hàng loạt dân bản địa, là một phần trong nỗ lực phá hủy toàn bộ một xã hội.

Mười năm trước, tôi bắt đầu nghiên cứu Hồi giáo của những người Duy Ngô Nhĩ. Tôi đã dành mùa hè của mình đi du lịch xung quanh khu vực Tân Cương ở phía tây Trung Quốc. Tôi đã đi những chuyến xe buýt dài qua sa mạc đến Kashgar, Yarkand và Kucha, ngủ trên những chiếc giường gạch trong những ngôi nhà gia đình ở những ngôi làng xa xôi, dừng lại ở những ngôi đền Sufi và thăm rất nhiều nhà thờ Hồi giáo. Chồng tôi đang làm việc với tôi, và chúng tôi kéo lũ con mình đi cùng. Lúc đó chúng còn khá nhỏ và hoàn toàn không hứng thú với các cuộc phỏng vấn nhàm chán của chúng tôi với các imam, và tôi đã mua chuộc chúng bằng các món ăn. Tôi có rất nhiều bức ảnh của chúng ngồi trên cát bụi ngoài nhà thờ Hồi giáo, khuôn mặt lấm kem, đang chơi với iPad.

 

Đó là một thời gian khó mà tin được về việc xây dựng nhà thờ Hồi giáo ở Tân Cương. Sau Cách mạng Văn hóa, người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ và Kazakhstan bắt đầu kết nối lại với đức tin của họ. Họ bắt đầu lại các tập tục truyền thống về hành hương và lễ hội tại các đền thờ nằm sâu trong sa mạc Taklamakan. Họ bắt đầu tìm hiểu về đạo Hồi trong thế giới rộng lớn hơn; những người có đủ khả năng đã đi hành hương đến Mecca, và họ bắt đầu xây dựng lại nhà thờ Hồi giáo của họ. Khi cộng đồng địa phương ngày càng giàu hơn, họ đã đầu tư vào các nhà thờ Hồi giáo lớn hơn và đẹp hơn; mọi người chen chúc tới đó để cầu nguyện vào thứ Sáu, và họ xem đó như là biểu tượng sống của bản sắc và niềm tự hào cộng đồng.

Tôi đã được nhắc nhở về tất cả điều này bởi một hình ảnh được đăng trên Twitter tuần trước. Shawn Zhang, người đã làm công việc tiên phong tiết lộ sự tồn tại của mạng lưới trại giam khổng lồ dành cho người Hồi giáo ở Tân Cương, đã đăng tải những bức ảnh vệ tinh của nhà thờ Hồi giáo Keriya ở vùng phía nam Hotan. Tượng đài kiến trúc cao chót vót này, được cho là có từ năm 1237 và được tu bổ rộng rãi vào những năm 1980 và 1990, được chụp vào một ngày lễ hội năm 2016 với hàng ngàn tín đồ tràn ra đường. Vào năm 2018, nơi mà nó đã đứng là một mảng đất phẳng mịn.

Các nhà quan sát đã gọi các hành động của Trung Quốc tại Tân Cương là công việc của một “nhà nước ủi đất”. Đây là một cách thích hợp để mô tả công việc hủy diệt và tu sửa lại cảnh quan khu vực và người dân ở đó đang diễn ra. Những nhà thờ Hồi giáo như cái ở Keriya là mục tiêu ban đầu của chiến dịch chống lại chủ nghĩa cực đoan tôn giáo. Một phóng viên đã đến thăm khu vực phía đông của Qumul vào năm 2017 và biết được từ các quan chức địa phương rằng hơn 200 trong số 800 nhà thờ Hồi giáo của khu vực đã bị phá hủy, với hơn 500 dự kiến sẽ phá hủy vào năm 2018. Người dân cho biết, nhà thờ Hồi giáo địa phương của họ đã biến mất chỉ sau một đêm, san bằng mà không báo trước.

Keriya mosque, Xinjiang, China in 2012. Photograph: Eric Lafforgue/Corbis/Getty Images

Nhà thờ Hồi giá không phải là mục tiêu duy nhất. Toàn bộ thành phố đang được thiết kế lại để tạo điều kiện an ninh cho và giám sát tối đa người dân địa phương. Các địa điểm đáng lưu ý về kiến trúc như thành phố cổ Kashgar đã bị phá hủy và xây dựng lại để phù hợp với nhu cầu của những gì chính phủ tuyên bố sẽ cần cho một ngành du lịch phát triển ở Tân Cương. Và nó không chỉ là di sản được xây dựng đang bị phá hủy. Xe ủi cũng đang hoạt động trên các cộng đồng, văn hóa và đời sống con người. Thực hành tôn giáo hàng ngày ở Tân Cương đã bị ngăn cấm một cách hiệu quả. Mọi người bị quấy rầy bởi công nghệ giám sát – trạm kiểm soát, phần mềm nhận dạng khuôn mặt, máy quét điện thoại di động – và các chuyến thăm xâm nhập vào nhà của gia đình bị xác định có các cá nhân dễ thiên về cực đoan. Một danh sách chính thức các dấu hiệu của chủ nghĩa cực đoan bao gồm những thứ như từ chối thuốc lá và rượu, không xem tivi và liên lạc với mọi người ở nước ngoài.

Các cá nhân được xác định theo cách này được gửi đến một trong nhiều trại giam tập thể đã được xây dựng trên toàn khu vực trong vài năm qua. Hệ thống trại được che giấu bí mật, nhưng các nhà nghiên cứu đã tích lũy được bằng chứng cho thấy rằng hơn một triệu người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ và Kazakhstan đã bị giam giữ trong đó. Các tù nhân phải chịu một chế độ học tập và tự phê bình gian lao được củng cố bởi sự tàn bạo và tra tấn có hệ thống.

Chúng tôi biết được những điều này bởi vì vô số hành động dũng cảm của người Duy Ngô Nhĩ và người Kazakhstan trong cộng đồng người di cư, những người đã chấp nhận lên tiếng bất chấp nỗi sợ hãi rất thực rằng những người thân thuộc sẽ bị trừng phạt vì hành động của họ. Chính phủ Trung Quốc đang theo đuổi một chiến dịch tuyên truyền mạnh mẽ để thuyết phục cộng đồng quốc tế rằng các trại là trung tâm đào tạo nghề nhân từ, cần thiết để thoát khỏi bạo lực cực đoan và khôi phục sự ổn định cho khu vực. Được nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè người Duy Ngô Nhĩ của tôi biến mất trong các trại, tôi thấy lối tường thuật này rất xúc phạm. Những người bị giam giữ bao gồm các học giả, ngôi sao nhạc pop, diễn viên hài và nhà thơ: những cá nhân – giống như các nhà thờ Hồi giáo bị san phẳng – là biểu tượng của bản sắc và niềm tự hào của người Duy Ngô Nhĩ. Việc diệt đi giới tinh hoa văn hóa này – như các đồng nghiệp Đông Âu của tôi đã lưu ý – nhắc lại vụ khủng bố của Stalin trong những năm 1930.

Chúng ta cũng có thể thấy nó nhắm vào văn hóa và bản sắc qua những hạn chế mới trong việc sử dụng ngôn ngữ của người Duy Ngô Nhĩ, những bài học bắt buộc bằng tiếng Trung, thúc đẩy hôn nhân giữa các chủng tộc và huy động liên tục những người Duy Ngô Nhĩ bình thường thể hiện lòng yêu nước của họ bằng cách tổ chức lễ hội Trung Quốc và hát những bài hát cách mạng. Đây không phải là mục đích để phản ứng với chủ nghĩa cực đoan bạo lực, mà là một chiến dịch phối hợp để làm trống rỗng cả một nền văn hóa, để khủng bố toàn dân, và chính phủ Trung Quốc đang sử dụng cuộc chiến chống khủng bố toàn cầu phía tây để bào chữa cho hành động của mình. Sau đó, điều đáng thất vọng là các phê bình lớn nhất về các chính sách của Trung Quốc tại Tân Cương đã đến từ những người cánh Hữu của Mỹ để theo đuổi các chương trình nghị sự của riêng họ. Chúng ta cần nhiều tiếng nói từ cánh Tả để lên tiếng về vấn đề này, đặt việc đàn áp người Hồi giáo Tân Cương trong bối cảnh rộng lớn hơn của việc bài Hồi giáo toàn cầu.

Các quốc gia Hồi giáo, nhiều quốc gia mắc nợ Trung Quốc nhiều qua Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI), đã không lên án hoặc đã tích cực ủng hộ những gì Trung Quốc đang làm ở Tân Cương. Nhưng hồ sơ theo dõi của các chính phủ phương Tây cũng không tốt hơn nhiều, như chúng ta đã thấy với sự ủng hộ gần đây của Ý đối với BRI. Các công ty, tổ chức và chính phủ quốc gia chỉ nói ngoài miệng về nhân quyền phải có trách nhiệm giải thích cho hành động của họ nếu họ chọn tham gia vào các sản phẩm, công nghệ và các sáng kiến chính sách cho phép những gì đang diễn ra ở Tân Cương. Chúng tôi nợ những người can đảm đang lên tiếng trước sự quấy rối trực tiếp của lực lượng an ninh Trung Quốc để giữ tình trạng này luôn được đưa vào trong chương trình nghị sự quốc tế.

Nguồn: Bulldozing mosques: the latest tactic in China’s war against Uighur culture (The Guardian)

 

Durch die weitere Nutzung der Seite stimmst du der Verwendung von Cookies zu. Weitere Informationen

Die Cookie-Einstellungen auf dieser Website sind auf "Cookies zulassen" eingestellt, um das beste Surferlebnis zu ermöglichen. Wenn du diese Website ohne Änderung der Cookie-Einstellungen verwendest oder auf "Akzeptieren" klickst, erklärst du sich damit einverstanden.

Schließen