22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.
24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.
30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: “thích ạ.”
33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: “con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu.” Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, “con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!” “anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!” bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính chơi game mới.
36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, “Vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu giùm em”, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: “Phụ đạo một tháng khoảng 4 triệu nhá.” Bạn mệt mỏi nhưng đành đóng cho xong, bạn ghét người đàn bà của bạn so sánh bạn với người đàn ông khác.
41 tuổi, con lên lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói: “Vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu đây.” Lần này cô giáo mỉm cười, thầm khen bạn hiểu sự đời. Bạn thì thấy chán ghét hệ thống giáo dục.
Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: “Ba, con muốn học piano”. Dù bạn không còn phân vân nữa, câu “Ba hiện tại mua không nổi” những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.
Cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: “Không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt.” Bạn tự đắc mình có một đứa con gái thật ngoan, vậy thì cần gì phải lo nghĩ về nó nữa.
46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi. Một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, “anh làm phụ huynh mà không biết dạy con”, bạn cười cười, vâng vâng. Bạn thầm nhủ chẳng hiểu tụi trẻ thời nay chúng nó ra làm sao nữa, mà ra sao thì ra, kệ thôi.
49 tuổi, con gái lên đại học. Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.
Một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Đã lâu lắm rồi bạn mới thật lòng mình như thế, vậy mà con gái bạn giờ đây hình như không còn muốn lắng nghe bạn nữa, nó lớn đến thế này rồi kia à, bạn giật mình nhìn lại. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, “Phải vì tương lai sau này mà nghĩ, chọn nghề phải nghiêm túc và tâm huyết, tuyệt đối không được dễ dãi.”
Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: “Tao là ba của mày đó!”
Con bé chẳng thèm nhìn bạn, nó chẳng lắng nghe mà chỉ một mực đòi tiền để học theo ý nó. “Con muốn học trường đó, bạn con đứa nào cũng học.” Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: “Con không muốn sống giống như ba.”
Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.
Chắc là do rượu cay quá, có phải không?
Chắc là do rượu cay quá rồi.
Bạn 55 tuổi, con gái đi làm, công việc không như nó mong đợi, dường như đã cảm thông với bạn một chút. Nhìn nó loay hoay với sự nghiệp mà bạn thầm trách mình sao bất lực như vậy.
60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch. Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.
Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: “Ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?“. Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.
70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói: “Nhất định phải đi chơi một chuyến.” Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.
73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh rất vắng người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh trang nghiêm nhưng không ai khóc.
Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.
Và bạn tự hỏi,
ta thực ra đã chết từ lúc nào?
Bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi.
Hoá ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.
Rồi, bạn đột nhiên cười.
Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.
Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi. Bạn chưa bao giờ đủ dũng khí để đến làm quen với cô ấy, ngay cả họ tên cô ấy là gì bạn cũng chưa từng dám hỏi.
Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.
3 giây trôi qua, bạn rơi vào màn đêm vĩnh biệt.